Không phải cú bán sản phẩm với giá rẻ là tốt, vì việc này đồng nghĩa với việc bạn đang đưa sản phẩm của mình vào thế yếu hàng chất lượng thấp không có lợi về sau

60

Bán rẻ kiểu hạ giá

Việc hạ giá này chỉ khiến cho khách mặc cả nhiều hơn. Tỉ dụ, người bán chào giá 30.000 đồng, khách hàng trả giá 15.000 đồng, người bán lại giảm còn 25.000 đồng, rốt cục đồng ý bán mang giá 20.000 đồng. Kiểu mà cả này không phải dựa vào nguyên tắc hay chất lượng hàng hóa. Lần sau quay lại, vị khách sẽ bắt đầu từ giá y-5 trở lên.

Bán rẻ kiểu cho nợ

Thời gian nợ càng dài, giá trị sản phẩm càng giảm, chưa nhắc đến việc nhà hàng bị “chôn vốn” trong hàng tồn tại các đại lý và shop. Điều này không liên quan việc bán hàng mà lại tác động mặt nhãn hiệu, khi được hiểu ngầm là sẵn sàng cho nợ.

Bán rẻ kiểu chiết khấu thương mại lớn

Trong kiểu giảm giá này, quý khách tìm 10 thì giảm 5%, chọn 20 thì giảm 10%, sắm 30 thì giảm hẳn 40%. Đây cách thường được vận dụng khi nhà hàng mong đẩy hàng ra nhanh, nhưng dễ tạo tâm lý chờ đợi và đề nghị được chiết khấu mới sắm hàng. Điều này cũng làm cho giá trị của sản phẩm giảm đi trong mắt người mua.

Bán rẻ kiểu nhượng bộ quyền phân phối

Đó là trường hợp lúc nhà sản xuất chỉ bán tại 1 huyện của một tỉnh giấc, nhưng lại đòi độc quyền cả vùng miền Bắc. Nếu ưng ý đề nghị này, doanh nghiệp không phải kiểm soát được nhà sản xuất bán đi đâu, cho ai, giá ra sao.

Trong lĩnh vực cung cấp, 1 số mặt hàng với thể nâng cao giá gấp 8, 9 lần nếu vào tay những người bán buôn lâu năm. Sự chênh lệch giá quá lớn, chẳng thể kiểm soát sẽ khiến quý khách nghi ngờ về sản phẩm của siêu thị.

Bán rẻ kiểu chạy theo người mua

Ấy là lúc người bán phải đầu tư quá nhiều thời gian, công sức để duy trì mối quan hệ mang khách hàng. Nhiều người xem việc này là không phải mất tiền, nhưng thật ra tầm giá nằm ở thời kì và nhân lực, thỉnh thoảng thiệt hại còn to hơn cả lúc bán không có lãi.

Bán rẻ kiểu chấp nhận thương thuyết nhiều lần

Nếu các bạn cảm thấy người bán dễ dãi, muốn gặp là gặp được ngay, họ sẽ cho rằng công ty vô cùng buộc phải bán. Đầu tiên, họ họp mặt, sau ấy gọi điện tỏ ý muốn sở hữu cuộc gặp thiết bị hai tại nơi họ chọn, rồi gửi email kể rằng muốn giảm giá một tí và thương thảo có công ty. Sau rốt, họ thậm chí còn đòi giảm giá qua tin nhắn. Dù không phải điều khoản nào được giảm đi, nhưng việc bằng lòng thương thảo phổ biến lần khiến đối phương cảm thấy công ty phụ thuộc vào họ quá nhiều.

Cùng Danh Mục:

Liên Quan Khác

BÌNH LUẬN